CON ĐÃ ĐẾN BÊN MẸ NHẸ NHÀNG NHƯ VẬY
- Đúng rồi, mọi chuyện bắt đầu từ cái que thử thai 2 vạch
Đó là một ngày như bao ngày khác,chỉ là mẹ thấy thèm các món ăn chua, những món mà trước kia mẹ không hề thích ăn,
và cũng là quá 10 ngày mẹ không thấy “bà Nguyệt” ghé thăm. Mẹ chợt nghĩ “hay mình có bầu rồi”?Mẹ hồi hộp đi mua que test, cảm xúc vỡ òa khi que thử thai hiện lên 2 vạch. Con đã đến bên mẹ nhẹ nhàng như vậy đó.
mẹ chạy ra đưa cho bố con xem,bố con… đực mặt ra.Phản ứng của bố không giống như trên phim truyền hình mà mẹ từng xem khiến mẹ băn khoăn, không hiểu chồng mình đã sẵn sàng cho việc lên
Nhưng cảm giác của bất kỳ ai cũng không quan trọng bằng cảm giác của bản thân mẹ. Mẹ đã nhìn đi nhìn lại,nhìn kỹ cái que ấy,mẹ vui mừng và mẹ vỡ òa với niềm vui yêu thương hơn bao giờ hết.
9 tháng 10 ngày con lớn trong bụng mẹ là 9 tháng 10 ngày mẹ học bài học vỡ lòng: làm mẹ.
Rồi bà bầu không được xách đồ nặng, không được phóng xe ầm ầm như lúc chỉ có một mình, hạn chế giày cao gót, phải đi đứng từ từ..Mẹ không dám ăn uống vô tư như trước. Ăn gì mẹ cũng cân nhắc: Có bổ cho con không? Đó có phải món cần kiêng kỵ khi mang bầu không?
Ngày đầu khám thai, cảm giác thật khó tả. Lần đầu tiên mẹ chẳng còn giữ gìn gì cả, cũng chẳng được phép ngượng ngùng mà cứ thế kéo tuột trước mặt người lạ là các bác sĩ, Khi bác sĩ chỉ cho bố mẹ xem hình tròn nhỏ xíu, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mẹ chính là: “Ồ, là thật này! Thực sự có một sự sống bên trong mình!
Giọt máu bé xíu đó ngày càng lớn dần, bắt đầu biết tỏ thái độ trong bọc ối. Con phản ứng khi mẹ nghe nhạc, con đạp dữ dội khi đến giờ ăn mà mẹ quên ăn, con dịu lại khi nghe giọng bố mẹ thủ thỉ, khi tay bố sờ lên bụng mẹ để chạm vào từng cái đạp của con…
Cuối cùng cũng đến ngày mẹ vỡ nước ối,à không chỉ là đến ngày dự kiến sinh rồi mà con còn chưa chịu có biểu hiện gì thế là bố chở mẹ xuống bệnh viện khám ấy thế mà các bác sĩ lại bảo lấy đồ đẻ luôn. Thế là bố gọi điện bảo bà nội mang giỏ đồ mà mẹ đã sắp sẵn.
Còn bố con vì quá lo cho hai mẹ con cứ liên tục hỏi vợ: “Đau không”? khiến mẹ giận dữ gắt lên vì phải trả lời quá nhiều: “lần sau anh đẻ đi cho biết”
Cảnh tượng đi đẻ ở Khoa Sản có lẽ mãi mãi mẹ không thể quên. Đó là những cô, dì vác bụng bầu to như bụng mẹ, nặng nề di chuyển trong chiếc váy thùng thình của bệnh viện, mặt nhăn nhó vì đau. Có người quằn quại trên giường đẻ, van xin bác sĩ cho mổ.
Nhưng những cảnh tượng ấy nhanh chóng biến mất khi một mình mẹ được đưa vào phòng đẻ. Đến giây phút này, mẹ mới hiểu sâu sắc câu nói: “chiến đấu một mình”Không còn người thân bên cạnh, chỉ còn một mình mẹ giữa bác sĩ, y tá, bàn đẻ, vượt qua từng cơn đau xé ruột xé gan, nắm chặt thanh
giường, hít thở, rặn, mở 8 phân, mở 10 phân… và bỗng dưng cái bụng nhẹ bẫng. Nghe các bác sĩ chúc mừng: “bé trai 3.3kg”, mẹ cảm thấy như mình vừa làm được điều vĩ đại nhất trong cuộc đời – đưa một sinh linh đến với thế giới này.
Kỳ lạ là, dù hạnh phúc vô bờ, mẹ lại rơi nước mắt. Cơn đau thấu da thịt, đau đến mức “chết đi sống lại” trong phòng đẻ giúp cho mẹ lần đầu tiên hiểu rằng, để sinh ra một đứa con, người phụ nữ phải trải qua những gì.
Lúc y tá mang con quay lại da tiếp da với mẹ, thực sự được chạm vào con (không phải chỉ ngắm nhìn qua những bức ảnh (siêu âm), niềm hạnh phúc chưa từng có vỡ òa trong tâm trí mẹ. Nó không giống bất cứ cảm giác nào mà mẹ từng trải nghiệm trước đây và cả sau này. Nó khiến mẹ muốn ôm con, che chở, bảo vệ con. Nó đóng dấu vĩnh viễn cho mối ràng buộc của tình mẫu tử. Kể từ đây, mẹ đã có con trong đời. Gia đình ta có thêm thành viên mới
Mẹ yêu con rất nhiều