Đời sống

Dành 6 năm để yêu một người, đau khổ nhìn anh lên xe hoa cùng người con gái khác

Nếu bạn hỏi tôi, cảm giác khi từ bỏ một người mình đã yêu thầm rất lâu là thế nào? Tôi chỉ có thể trả lời: “Chưa bao giờ có được, nhưng lại như vừa mất đi cả thế giới.”
Tôi đã dành hết 6 năm thanh xuân của mình chỉ để thương yêu một người. Hôm nay, khi vừa về từ đám cưới của anh, tôi gõ ra những dòng này để trút hết mọi nỗi niềm suốt những năm qua, và cũng để đặt dấu chấm cho một mối tình đơn phương vô vọng.
Tôi và anh học cùng lớp đại học. Vì là bạn cùng bàn nên tình cảm của tôi dành cho anh nảy sinh và lớn lên chậm rãi. Mỗi ngày, chúng tôi đều gặp nhau, đều ngồi bên nhau suốt 5 tiết học. Bao nhiêu kỷ niệm của những năm tháng ấy tôi đều nhớ rõ.

Những lúc thì thầm nói chuyện riêng, những giờ nghỉ giải lao, mỗi đứa một tai nghe, đung đưa theo điệu nhạc, những mẩu thư trao qua đổi lại trong giờ,… đều khiến tôi mỉm cười mỗi khi nhớ về. Tôi thích anh bởi anh rất thông minh, sự thông minh hài hước, thậm chí có chút khác người. Lối suy nghĩ của anh cuốn hút tôi, khiến tôi muốn lắng nghe anh nói nhiều hơn.

Anh hơi lạnh lùng, nhưng lại luôn âm thầm quan tâm người khác. Có những khi tôi quên đồ ăn sáng, anh ngồi bên cạnh bèn xẻ đôi cái bánh bao, đưa tôi một nửa. Sự dịu dàng đó của anh cứ khiến tôi càng rung động thêm.

Tình cảm đơn phương ấy của tôi cứ như vậy mà lớn dần. Nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để thổ lộ lòng mình. Tôi sợ chúng tôi sẽ không còn như bây giờ được nữa. 4 năm đại học trôi qua, ra trường, mỗi đứa một công việc, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với anh.

Những buổi cafe hiếm hoi, anh bắt đầu kể về một người con gái khác. Anh kể rằng cô ấy dễ thương ra sao, có giọng nói hay như thế nào,… Tôi chống cằm lắng nghe, trong lòng quặn thắt khi thấy ánh mắt anh sáng lên mỗi lần nhắc đến cô gái đó.

Rồi họ yêu nhau. Tôi biết mối tình đơn phương của mình là vô vọng, nhưng vẫn không thể ngừng dõi theo anh. Anh ít gặp tôi, thi thoảng nhắn vài ba câu hỏi thăm trên facebook. Chỉ lúc nào anh và cô ấy cãi cọ, anh mới tìm tôi để tâm sự xin lời khuyên.

Lúc nào tôi cũng nuôi hi vọng, rằng anh một lần nhìn sang bên cạnh để thấy tôi luôn đồng hành cùng anh, rằng chỉ có tôi mới thấu hiểu hết suy nghĩ của anh, chỉ có tôi luôn yêu anh vô điều kiện, kể cả là anh không hề yêu tôi. Tôi chỉ âm thầm hi vọng như thế cho đến khi nhận được tấm thiệp cưới của anh.

Nếu bạn hỏi tôi, cảm giác khi từ bỏ một người mình đã yêu thầm rất lâu là thế nào? Tôi chỉ có thể trả lời: “Chưa bao giờ có được, nhưng lại như vừa mất đi cả thế giới.”
Ngày hôm nay, tôi trang điểm và ăn mặc thật xinh để đến dự đám cưới của anh – người mà tôi yêu suốt 6 năm qua. Khi thấy anh cùng cô dâu bước vào lễ đường, ánh mắt rạng rỡ như mỗi lần anh nhắc về cô ấy, tôi bất giác mỉm cười.

Cảm ơn anh vì đã luôn là người bạn thân nhất của tôi. 6 năm thanh xuân ấy, tôi chưa từng nuối tiếc vì đã yêu anh. Tuổi trẻ của tôi, vì có anh mà trở nên rực rỡ. Vậy nên ngày hôm nay, tôi phải tự mình kết thúc mối tình đơn phương suốt những năm qua rồi.

Ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn khác, phải không?

Thảo luận

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Back to top button